Có người cụt cả chân tay
Làm cho giới trẻ ngày nay cúi mình.
Sinh ra khiếm khuyết thể hình
Vượt lên số phận, cái nhìn lạc quan
Vẫn đi, vẫn đứng đàng hoàng
Đánh răng, chải tóc gọn gàng như ai
Bơi lội, viết sách…. lắm tài
Chu du diễn thuyết, miệt mài vươn lên
Cuộc đời tưởng đã bỏ quên
Bất tài, vô dụng chẳng nên việc gì !
Không nhụt chí, vẫn bước đi
Giúp người vô vọng, hoài nghi, chán chường.
Voi-ơ-chích * thật phi thường
Sống bằng nghị lực, tấm gương sáng ngời
Trong lúc bao kẻ ăn chơi
Tay chân lành lặn, phí đời, đáng chê !
BAT – 5/2013
LM NgXQuang
(*Voi-ơ-chích : Nick Vujicic)
****************************
Nicholas Vujicic (đọc là Voi-ơ- chích) sinh năm 1982 ở Melbourne, Úc Châu trước sự thất vọng kinh hoàng của cha mẹ là Mục Sư Borris Vujicic và bà Dushka Vujicic, nữ y tá: cậu bé trai khi sinh ra đã không có hai tay và hai chân, ngoài một cái “chân” nhỏ xíu! Ông bà tự hỏi: “Làm sao đứa bé lớn lên và đối diện với mọi người trên thế giới này? Nó làm gì để kiếm sống và tự sinh tồn đây?” Nhưng họ không thể ngờ được đứa bé kháu khỉnh không tay chân này trong tương lai lại có thể có ảnh hưởng sâu xa trên hàng triệu trên thế giới.
Trong suốt thời niên thiếu, Nick phải đương đầu không chỉ với những thách thức, chế giễu, bắt nạt điển hình tại trường học, mà còn phải đối phó với mặc cảm thấp hèn của mình, lẫn sự cô độc, và tự hỏi tại sao mình sinh ra không giống các trẻ khác có đủ chân tay! Qua nhiều sự thất bại và tuyệt vọng trong việc thử dùng các chân tay giả một cách khó nhọc và vô hiệu quả, Nick tự hỏi, việc mình được sinh ra với sự thiếu kém trầm trọng như vậy có phải vì một mục đích cao cả nào không và không tìm được câu trả lời thích đáng.
Nhưng rồi bằng lòng nhiệt thành với cuộc sống, với lòng tin vô biên, với sự khuyến khích của gia đình và các người có lòng xung quanh mình, cuối cùng, Nick đã tìm được cách thích ứng với tình trạng của mình. Dần dà, anh ta tìm đủ mọi cách để làm được những việc mà các trẻ khác chỉ làm được với tay chân bình thường như đánh răng, chải đầu, đánh máy vi tính, bơi lội, chơi thể thao, và nhiều việc khác…. chỉ nhờ một cái “bàn chân” nhỏ xíu mà anh gọi là “chân gà”! Theo thời gian, Nick lần lần làm được những việc quan trọng hơn. Vào cấp 7 ở trường, Nick được bầu làm đại diện hội học sinh và đã tham gia trong nhiều sinh họat gây quỹ từ thiện và tàn tật. Vào năm 2005, Nick được chọn là “Thiếu Niên Úc của Năm”, là một vinh dự lớn ở Úc, xác nhận sự xuất sắc và tinh thần phục vụ của người trẻ trong cộng đồng và xứ sở, cũng như những thành tựu của cá nhân.
Từ lúc xuất hiện trước công chúng để thuyết trình cổ động tinh thần vào năm 19 tuổi, Nick đã du lịch khắp nơi trên thế giới, chia sẻ câu chuyện thật của đời mình với hàng triệu người đủ mọi thành phần như sinh viên, giáo chức, thanh thiếu niên, doanh nhân, các nhà lãnh đạo, và các đòan thể lớn nhỏ trong nhà thờ. Nick cũng xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn có truyền hình khắp thế giới. Chỉ trong năm nay, Nick đã có lịch trình nói chuyện ở trên 20 quốc gia.
Qua chính kinh nghiệm cuộc sống của mình, Nick chứng minh là chìa khóa để hoàn thành nguyện vọng lớn nhất trong đời là kiên trì và chọn chuyển hóa thất bại thành kinh nghiệm học hỏi, thay vì để cho mặc cảm và sợ hãi của thất bại làm tê liệt ý chí của mình.
Người ta hỏi tôi: “Sao ông có thể luôn luôn vui vẻ như vậy?” anh ta nói. “Rồi họ nhận ra rằng còn có một thứ gì đó kỳ diệu trong cuộc đời họ hơn là cái nhìn cho đẹp mắt, nếu một gã cụt cả chân tay lại có thể sống một cuộc sống hoàn mỹ hơn là chính họ.”



















